Tháng Mười

by
Reading time: 3 minutes

Tôi nhớ tháng Mười của mình.

Khi đang học năm hai, tôi để ý một cô gái. Một cô gái tôi gặp tình cờ và chưa bao giờ có dịp gặp nhau thực sự. Sau đó, chúng tôi chỉ nói chuyện qua Messenger. Em có nụ cười vô cùng rạng rỡ, những chiếc răng trắng đầy đặn và khỏe mạnh, điểm xuyết nét dịu dàng. Tôi gần như đã cảm nắng ngay từ nụ cười đầu tiên đó. Cả tháng Mười đó tôi nói chuyện với em, không bằng cách gặp trực tiếp, giờ này qua giờ khác, không hẳn là thích nói chuyện mà chỉ muốn được đọc những dòng chữ em viết qua màn hình.

Năm ngoái tôi được tặng một quyển sách của Márai Sándor, trong đó ông có viết về tháng Mười của ông. Tôi đặc biệt thích đoạn văn ngắn ông viết về một người đàn bà:

Có điều gì đó vặt vãnh một cách nực cười, mua chuộc và chinh phục ở người đàn bà này, đến nỗi ngay lập tức ta phải chú ý tới nàng giữa đám phụ nữ hấp dẫn, xinh đẹp, ầm ĩ và hiếm thấy kia? Ở nàng có điều gì đó, một cái gì lặng lẽ và tỏa rạng. Ta nhìn nàng và bỗng hiểu ra: cho đến lúc này ta run rẩy, nhưng chỉ cần ngồi xuống bên nàng, và thế là từ đó ta hết lạnh. Đúng là quanh nàng cũng không có sức nóng đặc biệt, người đàn bà này không bốc lửa. Nhưng nàng sưởi ấm, như một lò sưởi bằng gạch men cũ đầu mùa đông được đốt nóng bằng ngọn lửa của những khúc gỗ thơm, rồi than cứ lặng lẽ hồng tới mùa xuân. Vì thế tôi ngồi xuống bên nàng, không có hy vọng hay nhu cầu gì đặc biệt, chỉ để được sưởi ấm“.

Ngắn vậy thôi, nhưng ông đã miêu tả chính xác người đàn bà tôi muốn, một người có một hơi ấm đặc biệt, không bốc lửa, chỉ tỏa ra sự ấm áp dịu dàng và một mùi hương dễ chịu từ mái tóc và từ bờ vai của nàng. Và tôi đã yêu một người con gái như vậy, không có nhu cầu và hy vọng gì đặc biệt, tôi chỉ biết yêu em thôi. Thật kỳ cục và cũng buồn cười vì tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu như thế, cuồng nhiệt nhưng cũng đầy lý trí. Tôi đã từng thấy lý trí và tình yêu không thể cùng tồn tại bên trong con người đa cảm như tôi. Nhưng có lẽ vốn hiểu biết của tôi về chính bản thân mình còn quá hạn chế khi có quá nhiều thay đổi mà tôi đang dần nhận ra chúng. Em có mùi thơm tự nhiên của gỗ, hoa dại và đồng cỏ. Em không có mùi của nước hoa nhân tạo, không có mùi đến từ sự phi tự nhiên. Mái tóc em giống như tiếng gió, giống một cánh buồm mềm mại nghiêng mình trên sóng biển, như một đám mây lạc loài trong mùa thu, đẹp và gợi sự yêu thương. Tôi không có tham vọng chạm vào người em, hôn lên mái tóc đó, lên cánh vai và khuôn cổ mềm mại. Tôi chỉ muốn được ở đâu đó cạnh em, nhìn em cười và nghe em kể về sự trớ trêu của mình.

Tôi tin ai cũng có một thời điểm nào đó trong năm dành cho bản thân mình, ở tháng đó ta thấy mình được trở lại là chính mình, thấy không khí tràn đầy những mạch nhớ của tình yêu, những hương nồng của quá khứ. Chúng tràn về, ứ đầy và ta thấy cuộc sống thật đẹp. Chính vì những khoảng thời gian như vậy mà ta có thể quên đi những buồn bã và mệt mỏi của tuổi trưởng thành và sống tiếp với đam mê của chính mình một cách nồng nhiệt. Tôi tin và tôi muốn ai cũng vậy, ai cũng tìm được cho mình thời điểm dành riêng cho mình, tìm được điểm bật để đẩy ta lên sau khi ta lỡ gục xuống vì cuộc sống người lớn quả thực quá nhiều thử thách.

(Copyright: mannup.vn)

No Comments Yet.

What do you think?

Your email address will not be published. Required fields are marked *