Post trước có trích một đoạn trong Bốn Mùa của Márai Sándor, nhà văn Hungary được mệnh danh là nhà điêu khắc ngôn từ với những tác phẩm làm mình mê mẫn (Lời cỏ cây, Những ngọn nến cháy tàn, Bốn mùa, Trời và Đất). Đây là một đoạn trích ngắn Về nỗi buồn trong tác phẩm Lời cỏ cây do cô Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung.
Chớ xua đuổi nỗi buồn. Nó vô cớ đến, có thể bạn chợt già đi trong những khoảnh khắc, có thể bạn chợt hiểu ra một điều, bạn chia tay với một cái gì đó, trong mười lăm phút buồn rầu. Chớ xua đuổi cả vì, nỗi buồn tô điểm cuộc sống.
Không nhất thiết bạn phải lang thang trong những khoảng không trần thế, với nỗi đau thế nhân được tạo dựng, với mái đầu ủ rũ, nghiền ngẫm sự hữu hạn tuyệt vọng của đời, và của các hiện tượng, lẵng nhẵng đeo đuổi những bóng ma vui thú ẩn hiện. Trước tiên, những niềm vui tiêu tan nhanh chóng, có lẽ không phải là những thú vui chân chính. Bạn hãy thử nhớ lại mà xem… Sau nữa, nỗi buồn, trong khoảnh khắc bất ngờ, chợt phủ màn sương bàng bạc tuyệt diệu, che khuất thế giới trong mắt bạn, và thế là, mọi thứ đột nhiên trở nên sang trọng, mọi thứ, mọi đồ vật, và cả kỷ niệm của bạn nữa.
Nỗi buồn là một sức mạnh lớn. Bạn nhìn thấy mọi thứ từ đằng xa, như thể bạn đã đạt tới đích trong cuộc du hành. Mọi việc trở nên hiện hữu hơn, giản dị hơn và đích thực hơn trong màn sương long trọng, lóng lánh, rung rinh này. Cùng lúc bạn cảm thấy mình con người hơn. Như thể bạn nghe thấy tiếng nhạc, nhưng vắng âm điệu. Cả thế gian cũng buồn.
Một thế gian đầy thỏa mãn sẽ đê tiện, tầm thường, tục tĩu và không thể chịu đựng được. Thế gian sẽ đáng buồn biết bao, nếu vắng bóng những nỗi buồn!
2 Responses
No God! Please No!!!
July 29, 2021Hừmmm
Làm sao để bớt buồn? Làm gì được mà làm. Làm gì thì cũng chỉ để tránh, để che đi,, để không phải cảm thấy. Nhưng cơn buồn đâu có đi đâu. Nó cứ lặng lẽ ở đó, và đợi.
Đợi mình thừa nhận biết là nó tồn tại. Đợi mình cảm thấy nó, trò chuyện với nó. Đợi mình không vội, không sợ, không trốn tránh. Đợi mình không còn coi nó là hiểm họa hay kẻ thù.
Đợi mình kiên nhẫn ở lại, một lúc thôi, một vài phút, một vài ngày, một vài kiếp, tất cả thời gian cần thiết, trước khi nó tan đi, theo cách giọt sương tan vào trong tia nắng ban mai.
Lê Minh
July 29, 2021Cảm ơn bạn đã xem blog!